Người cha đưa cơm hộp
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Người cha đưa cơm hộp
Đã một giờ chiều rồi mà cha vẫn chưa mang cơm hộp đến.Nó làm chủ quản ở một nhà máy, áp lực công việc rất lớn. Buổi trưa nhà máy không phục vụ cơm, nó bảo cha mang cơm hộp cho. Một phần là tiết kiệm, một phần cơm cha nấu rất ngon.
Đồng nghiệp ăn thử cơm cha nấu, khen rất ngon. Nhưng nó cảm thấy trong lời khen ấy, có chút gì như khinh thường. Đúng vậy, khinh thường. Một người cha chỉ biết nấu cơm, chỉ biết chịu khổ chịu cực không biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Phải chăng mẹ đã bỏ nó từ khi còn bé tí để theo một người đàn ông khác vì một người cha không có tiền đồ như vậy? Mẹ có thể tìm lại được cho mình một người chồng mới, nhưng nó thì không thể tìm lại cho mình một người cha mới được.
Hai giờ chiều. Cha vẫn chưa đến. Không biết làm gì mà cả ngày rảnh rỗi, chỉ là nấu ít cơm, gần đây nấu cũng linh tinh nữa. Hôm qua không có thịt, hôm kia 1 giờ chiều mới mang đến. Hôm kìa quên cả cho muối. Đợi suốt cả buổi chiều cha vẫn chưa đến. Bảy giờ tối, có cuộc điện thoại từ sở cảnh sát gọi tới: "Bố anh đang ở chỗ chúng tôi. Ông ấy lạc đường, mời anh đến đón về"
Lạc đường? Cha làm sao mà lạc đường được? Vừa đến sở cảnh sát, nhìn thấy cha vẫn cầm hộp cơm. Thấy nó đến, cha vội đưa tới cho nó: "Ăn cơm đi".
Cha đang làm gì vậy? Một hộp cơm cầm đến tận bây giờ, lại cầm đến đây?
Nó đang muốn phát điên, thì người cảnh sát nói: "Có người phát hiện ông lão này mồ hôi nhễ nhại cứ đi đi lại lại, hỏi ông ấy đi đâu, ông ấy nói không nhớ, hỏi nhà ở đâu, tên gì, cũng không nhớ, thế là gọi điện cho chúng tôi, may mà chúng tôi đã tìm thấy danh thiếp của anh trên người ông cụ. Cha anh mắc chứng bệnh đãng trí tuổi già, phải trông coi ông cụ, đừng để ông ấy đi mất".
Cha đã bị mắc bệnh đãng trí tuổi già?
Giờ nó mới biết, để đưa cơm hộp cho nó, cha đã đi suốt cả buổi chiều trên con đường đó. Cái bệnh đãng trí tuổi già đã làm cha quên mất mình cần đi đâu, nhà mình ở đâu, mình là ai. Nhưng vẫn đinh ninh nhớ đến con trai, nhớ phải mang cơm hộp đến cho con trai.
Cha bị đói suốt cả buổi chiều mà vẫn giữ nguyên hộp cơm. Hộp cơm đã nguội ngơ nguội ngắt, đưa ra trước mặt nó.
Một người đàn ông đã trưởng thành như nó, cuối cùng đã không kiềm chế được òa lên khóc.
.....Dù thế nào đi nữa thì Cha & Mẹ vẫn là người con yêu nhất.
Đồng nghiệp ăn thử cơm cha nấu, khen rất ngon. Nhưng nó cảm thấy trong lời khen ấy, có chút gì như khinh thường. Đúng vậy, khinh thường. Một người cha chỉ biết nấu cơm, chỉ biết chịu khổ chịu cực không biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Phải chăng mẹ đã bỏ nó từ khi còn bé tí để theo một người đàn ông khác vì một người cha không có tiền đồ như vậy? Mẹ có thể tìm lại được cho mình một người chồng mới, nhưng nó thì không thể tìm lại cho mình một người cha mới được.
Hai giờ chiều. Cha vẫn chưa đến. Không biết làm gì mà cả ngày rảnh rỗi, chỉ là nấu ít cơm, gần đây nấu cũng linh tinh nữa. Hôm qua không có thịt, hôm kia 1 giờ chiều mới mang đến. Hôm kìa quên cả cho muối. Đợi suốt cả buổi chiều cha vẫn chưa đến. Bảy giờ tối, có cuộc điện thoại từ sở cảnh sát gọi tới: "Bố anh đang ở chỗ chúng tôi. Ông ấy lạc đường, mời anh đến đón về"
Lạc đường? Cha làm sao mà lạc đường được? Vừa đến sở cảnh sát, nhìn thấy cha vẫn cầm hộp cơm. Thấy nó đến, cha vội đưa tới cho nó: "Ăn cơm đi".
Cha đang làm gì vậy? Một hộp cơm cầm đến tận bây giờ, lại cầm đến đây?
Nó đang muốn phát điên, thì người cảnh sát nói: "Có người phát hiện ông lão này mồ hôi nhễ nhại cứ đi đi lại lại, hỏi ông ấy đi đâu, ông ấy nói không nhớ, hỏi nhà ở đâu, tên gì, cũng không nhớ, thế là gọi điện cho chúng tôi, may mà chúng tôi đã tìm thấy danh thiếp của anh trên người ông cụ. Cha anh mắc chứng bệnh đãng trí tuổi già, phải trông coi ông cụ, đừng để ông ấy đi mất".
Cha đã bị mắc bệnh đãng trí tuổi già?
Giờ nó mới biết, để đưa cơm hộp cho nó, cha đã đi suốt cả buổi chiều trên con đường đó. Cái bệnh đãng trí tuổi già đã làm cha quên mất mình cần đi đâu, nhà mình ở đâu, mình là ai. Nhưng vẫn đinh ninh nhớ đến con trai, nhớ phải mang cơm hộp đến cho con trai.
Cha bị đói suốt cả buổi chiều mà vẫn giữ nguyên hộp cơm. Hộp cơm đã nguội ngơ nguội ngắt, đưa ra trước mặt nó.
Một người đàn ông đã trưởng thành như nó, cuối cùng đã không kiềm chế được òa lên khóc.
.....Dù thế nào đi nữa thì Cha & Mẹ vẫn là người con yêu nhất.
cái nhiếp- Siêu Nhân Tiểu Học
- Tổng số bài gửi : 48
Registration date : 21/09/2013
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
Sat May 23, 2015 5:08 pm by cái nhiếp
» Khoảng cách mong manh
Sat May 16, 2015 5:15 pm by cái nhiếp
» Yêu xa, rất cần một tin nhắn …
Wed May 06, 2015 5:11 pm by cái nhiếp
» Nụ cười của mẹ
Mon Apr 20, 2015 5:01 pm by cái nhiếp
» Đời còn nhiều nắng gió con à!
Sat Apr 11, 2015 5:08 pm by cái nhiếp
» Hãy cứ khóc nếu em thấy tuyệt vọng
Wed Mar 25, 2015 4:59 pm by cái nhiếp
» [Truyện ngắn ] LÒNG ÁI QUỐC
Fri Mar 13, 2015 4:46 pm by cái nhiếp
» [Truyện ngắn ] LÒNG ÁI QUỐC
Thu Mar 12, 2015 5:11 pm by cái nhiếp
» Nếu bên bạn là một cô gái mạnh mẽ
Wed Mar 04, 2015 4:42 pm by cái nhiếp
» Tôi không quan tâm
Fri Feb 06, 2015 1:55 pm by cái nhiếp
» Bạn có nghèo không ?
Sat Jan 31, 2015 4:15 pm by cái nhiếp
» Sức mạnh của lời nói
Fri Jan 23, 2015 5:13 pm by cái nhiếp
» Lời cha khuyên con
Tue Jan 20, 2015 4:58 pm by cái nhiếp
» Bài học từ hoa hồng kiêu hãnh
Sat Jan 10, 2015 5:07 pm by cái nhiếp
» Nghe cha dạy con gái
Sat Jan 03, 2015 3:45 pm by cái nhiếp
» Những khát vọng của đời mình
Mon Dec 29, 2014 2:25 pm by cái nhiếp
» Truyện ngắn Ước Mơ Lớn
Sat Dec 20, 2014 11:52 am by cái nhiếp
» Người cha đưa cơm hộp
Mon Dec 15, 2014 5:14 pm by cái nhiếp
» Chiếc bình rỗng và hai tách cà phê
Thu Dec 11, 2014 3:44 pm by cái nhiếp
» Xin thầy hãy dạy cho con tôi
Sat Dec 06, 2014 4:31 pm by cái nhiếp
» Câu Chuyện chiếc cần câu và giỏ cá
Wed Dec 03, 2014 1:45 pm by cái nhiếp
» Truyện ngắn Lòng khoan dung
Mon Dec 01, 2014 4:53 pm by cái nhiếp
» Cô gái và chiếc khăn cầu vồng.
Wed Nov 26, 2014 3:23 pm by cái nhiếp
» Cô gái và chiếc khăn cầu vồng.
Tue Nov 25, 2014 3:56 pm by cái nhiếp
» Giấy chứng nhận con người
Wed Nov 19, 2014 4:40 pm by cái nhiếp
» 1h đồng hồ của người cha
Thu Nov 13, 2014 5:03 pm by cái nhiếp
» Chắc ai đó sẽ về thôi !!!
Mon Nov 10, 2014 3:56 pm by cái nhiếp
» Lý do để không từ bỏ cuộc sống
Thu Nov 06, 2014 4:30 pm by cái nhiếp
» Những món quà vô giá
Fri Oct 31, 2014 5:20 pm by cái nhiếp
» Bao nhiêu tiền bạc cũng không mua nổi được một ngày
Sat Oct 25, 2014 4:50 pm by cái nhiếp